TÁC GIẢ CÙNG BẠN ĐỌC

Tuesday, February 12, 2019

THẰNG CỦ CẢI






 Không biết từ lúc nào, mỗi chiều gia đình tôi chuẩn bị cơm nước là thấy con mèo này ngồi ở góc vườn nhìn vào. Nó là một con mèo hoang, thỉnh thoảng thấy nó chạy rông trong xóm cùng 3, 4 con khác. Tuy là mèo hoang nó trông mập mạp, sạch sẽ và…rất đẹp trai.



Thấy nó thường xuyên lãng vãng trong vườn, Michelle bèn mang đồ ăn ra cho để làm quen. Con tôi đề nghị đặt cho nó một cái tên. Sẵn lúc đó cả nhà đang cơm chiều có món củ cải... nên đồng ý đặt tên nó là CỦ CẢI. Còn lý do nào gọi là “thằng” không phải “con” cũng là phỏng đoán mà thôi vì thấy nó bự con và có khuôn mặt ngầu nhứt trong mấy con mèo hoang khác trong xóm nên nghĩ rằng nó phải là cái thằng.



Mấy tháng trôi qua, thằng Củ Cải ngày càng thân thiện với nhà tôi hơn. Trước kia dù hằng ngày thấy nó ở ngoài sân, nhưng mỗi lần chúng tôi mở cửa mang đồ ăn ra là nó nhảy phóc lên hàng rào ngồi cho an toàn. Bỏ đồ ăn xong vô nhà nó mới xuống thưởng thức một mình. Dần dần, nhất là với vợ tôi hay cho, nên nó không chạy nữa khi chúng tôi mang đồ ăn ra sân. Tuy vậy đừng dại mà đụng vào nó. Một lần vợ tôi tưởng đã thân đủ đưa tay tính sờ, ai ngờ nó phản ứng cào cho một cái, may mà tránh kịp.
Được một thời gian, một hôm thấy thằng Củ Cải không ngồi ở góc vườn chỗ thường lệ nữa mà nó tới sát cửa...
 



Linh cảm được Củ Cải muốn gì, chúng tôi bèn mở cửa và trốn vào bên trong. Quả nhiên nó tiến đến bên cửa dáo dác nhìn vào trong…



Và chỉ sau vài giây ngần ngại, thằng Củ Cải đã bước hẳn những bước đầu tiên vào nhà.



Kể từ hôm đó Củ Cải bắt đầu vô nhà tôi thường xuyên. Nó cũng còn nhát lắm. Đi lòng vòng trong nhà không ai làm gì thì thôi, nhưng hễ có một động tĩnh lạ nào là nó vọt ra ngoài sân ngay.



Tôi đùa rằng con mèo đã “Xin nhận nhà này làm quê hương”. Nó tự nhiên đi đứng nằm ngồi trong phòng ăn và nhà bếp, đến tối tự động ra ngoài. Nó cũng có chỗ đàn đúm cuộc sống thế giới về đêm của những con mèo hoang. Có một điều không cải biến được là không ai được đụng đến nó. Dạo sau này thì nó thuần hơn không cào lại mà chỉ né, chạy tránh chỗ khác mà thôi.



Tuy không chính thức nuôi nó như mèo nhà, nhưng vợ và con tôi thương lắm, làm một cái giường cho nó ngủ ban đêm phía ngoài cửa. Thằng Củ Cải thông minh, biết đó là cái giường cho nó. Thỉnh thoảng buổi sáng thức dậy tôi thấy nó cuộn mình ngủ ngon lành .
 


Có lần gia đình người bạn đi chơi xa gửi lại con chó nhờ nuôi hộ. Trong mấy ngày đó chúng tôi phải giữ Củ Cải ở ngoài vườn không cho vô nhà. Một lần nếu không nhờ cánh cửa kính cách ngăn là đã có một trận chiến kịch liệt giữa hai con này rồi. Sau hôm cắn xé lẫn nhau qua tấm cửa đó, thằng Củ Cải bỏ đi đâu mất biệt. Con chó đã trả về chủ của nó, nhưng thằng Củ Cải vẫn biệt tăm hơi. Vợ tôi hờn vì cho rằng tôi nhận lời bạn giữ con chó trong nhà làm thằng Củ Cải sợ. Nó tưởng nhà mình từ nay đã nuôi con chó nên nó phải bỏ đi. Có những đêm giữa khuya nằm nghe tiếng mấy con mèo hoang cấu xé tranh giành tình yêu lẫn nhau. Vợ tôi thì thầm giọng đầy lo lắng: “Anh ơi, thằng Củ Cài nhà mình nó lại đi đánh lộn. Em sợ nó bị mấy con mèo khác cắn tội nghiệp quá”



Được khoảng một tuần, hôm tôi đi làm về thấy vợ mặt mày tươi cười chỉ ra ngoài sân. Trời ơi, thằng Củ Cải đã trở về, không phải một mình, mà còn có thêm một chị mèo cái đen xì này. Té ra một tuần nay nó đi cưới vợ và hôm nay dắt vợ về...  mắt gia đình. Nhà tôi hôm đó đãi hai vợ chồng Củ Cải một chầu thật ngon lành.


Ở được mấy ngày Củ Cải và vợ bỗng ra đi biệt tích. Vợ tôi lại lo lắng. Tôi nói vợ chồng son phải cho tụi nó đi …tuần trăng mật chứ em.
Nhưng lần này Củ Cải đi lâu hơn lần trước. Cả tôi cũng sốt ruột. Mấy lâu nay có con mèo trong nhà, mỗi ngày trước giờ cơm có nó đi ngao ngao, và làm đề tài bàn cãi trong nhà cũng vui vui. Bây giờ nó đi lâu quá làm cảm thấy trống vắng. Tôi còn cảm thấy nhớ nữa lọ là vợ hay con cho nó ăn mỗi ngày. Nhà tôi ai cũng nghĩ chắc nó kiếm đuợc nhà nào nuôi, hay cho đồ ăn ngon hơn và ở lại đó. 

Nhưng chỉ hai ba tuần sau, bỗng nhiên thằng Củ Cải lại trở về. Cả nhà tôi đều bàng hoàng khi thấy nó ở đâu bất ngờ lững thững bước vô nhà.


Thằng Củ Cải xác xơ, dơ dáy đến độ không ngờ.
Rõ ràng nó đang bệnh. Từ một con mèo khỏe mạnh, linh hoạt mấy tuần trước, hôm nay nó ốm hẳn và trên mặt nó lộ vẻ mệt nhọc thảm thương, có một bợn ghèn, hay máu khô đông, đen xì. Người nó cũng đầy đất, bệ rạc không thể ngờ được. Vợ tôi mang thịt thà mở mằn có sẵn trong bếp cho nó cũng không tỏ vẻ gì thích thú, chỉ hửi sơ qua, ráng nhai mấy miếng nhỏ rồi hững hờ bỏ lại.



Một điều bất ngờ chưa từng xảy ra là thằng Củ Cải thấy vợ tôi ngồi đó, bèn tiến lại. Vợ tôi biết ý không muốn đụng nó. Ai ngờ nó tự động dụi mặt vô tay vợ tôi và hửi hửi một cách trìu mến. Vợ tôi cảm động hỏi “Con hả? Con đi đâu bây giờ mới về? Con bệnh hả?” Thằng Củ Cải bật kêu mấy tiếng ngao ngao thật nhỏ và khó khăn. Hình như nó hiểu vợ tôi hỏi gì và muốn trả lời, muốn kể lể, nhưng ngôn ngữ của nó chỉ là ngao ngao vậy thôi.



Thằng Củ Cải không đủ sức để đi đâu nữa cả. Nó ngồi dưới gầm bàn nhà tôi hàng tiếng đồng hồ, thẫn thờ, mệt nhọc, vậy mà đến tối lại cào cửa đòi ra. Thôi thì cũng chiều ý nó. Nó có thế giới mèo đêm của nó.



Sáng hôm sau thức dậy vén màn che cửa đã thấy nó ngồi ngay đó rồi như đang chờ đợi làm tôi ngạc nhiên!



Sắp đến giờ đi làm, nhưng tôi cũng mở cửa cho nó vô. Thằng Củ Cải mới vào là chạy ngay tới trước tủ lạnh, chỗ hôm qua nó và vợ tôi nói chuyện. Nhưng vợ tôi đã đi làm từ sáng sớm. Nó đứng ngao ngao mấy tiếng thiểu não. Hình như hôm qua nó chưa nói hết nỗi niềm tâm sự, hôm nay muốn gặp vợ tôi để nói tiếp. Nhưng ngao một hồi không thấy ai, nó bèn tự động đi ra.


Chiều hôm đó đi làm về trễ, vợ tôi cho hay hồi chiều Củ Cải có ghé qua và được nàng cho ăn thức ăn mới. Hôm qua thấy nó không nhai được thịt nữa nên hôm nay đi làm về nàng ghé chợ mua mấy hôp Pate đồ ăn mèo thuộc loại mềm, không cần phải nhai. Tội nghiệp, thằng Củ Cải mấy lâu nay chắc ăn không được nên hôm nay gặp Pate mềm nó quất sạch nguyên hai hộp.
Không ngờ đó là bữa ăn cuối cùng chúng tôi cho Củ Cải ăn.
Nó lại bỏ đi đâu mất một lần nữa. Lần này thì gia đình tôi đã quen với việc đi và đến của Củ Cải nên cũng không làm lạ nữa. Chỉ mong là nó có ai đó cho ăn như chúng tôi để không bị đói khát là vui rồi.
Được ba bốn hôm, tôi đi làm về thấy thằng Củ Cải đang nằm trong vườn. Ôi mừng quá! Biết mà. Đi đâu bụi đời ít bữa rồi nó cũng về nhà thôi. Nhưng đợi mãi vẫn thấy thằng Củ Cải nằm yên một chỗ không nhúc nhích, tôi sinh nghi ra đến nơi mới biết nó đã chết tự lúc nào!
Ôi thằng Củ Cải đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời đã mò được về nhà, để được ra đi trên khu vườn mà nó đã được yêu thương.
Mấy ngày trời vợ tôi buồn lắm, thỉnh thoảng trách tại sao mình không nuôi luôn trong nhà thì nó đâu đến nổi đi hoang cho bệnh tật và chết như vậy? Tôi cũng buồn, nhưng cố an ủi vợ chắc là duyên số của thằng Củ Cải với nhà mình chỉ có vậy thôi! Những ngày cuối cùng của đời nó được gặp lại người thương yêu nó như gia đình tôi, hy vọng đó sẽ  là hành trang yêu thương cho nó mang theo khi được chuyển kiếp khác. Kiếp tới hy vọng Củ Cải sẽ có đủ phước để được làm người. Còn nếu vẫn là kiếp mèo thì hãy là một con mèo nhà …ở Mỹ, được yêu thương và chiều chuộng dưới một mái nhà đầm ấm.
Rest In Peace nhé, Củ Cải yêu dấu. 
./.
ThaiNC